Friday 21 May 2010

Sự may mắn của "mettamdaica"

Lúc Việt đến thì trước phòng bán thẻ học thêm đã đông kịt. Nó thấy những đứa đang chen chúc mua thẻ kia thật tội nghiệp, tất cả chỉ vì muốn ngồi trên nhau một bàn. Còn nó thì không cần, nó dù có mua thẻ sớm cũng chỉ muốn ngồi ở cuối lớp, chỗ nào gần quạt, gần cửa ra vào và xa loa càng tốt.
Chỉ 10 phút nữa thôi, bọn học sinh kia sẽ vào lớp hết, lúc đó nó sẽ ung dung ra nhìn sơ đồ lớp và chọn một chỗ ngồi. Sau đó nó sẽ vào lớp lấy quyển vở học thêm của thằng bạn ra chép đủ 3 trang gọi là có để cho phụ huynh về kiểm tra, rồi phi ra hang Game chú Béo. Chú Béo đã thuộc lòng lịch chơi điện tử của nó và bao giờ cũng phần nó một máy. “Các chiến hữu chắc đang mong lắm đây” nghĩ đến đây nó nở một nụ cười khoan khoái.
- Bạn gì ơi! Mua hộ mình cái thẻ được không ?
Việt giật mình quay ra, một con bé đang chìa tờ tiền ra trước mặt nó. Chả lẽ lại từ chối thì không được hay lắm, nghĩ thế nó nói:
- Ờ, để tớ mua luôn cho một thể!
……………

Thẻ của nó số 102, ngồi bàn sát trong sát tường, còn thẻ của con bé đó là 101, bên cạnh nó. Việt ước lượng lớp học phải đến 300 mạng, thế mà chỉ có 6 cái quạt trần bọ, chẳng bõ. Chỗ của nó lại sát tường, xa quạt, xa cửa lớp, cái loa thì lúc rè, lúc thì kêu chói cả tai, lại treo ngay trên đầu nó. Nếu nó muốn về sớm thì cả bàn phải đứng dậy để cho nó ra, phải len qua bao dãy bàn ghế kê san sát nhau mới ra rới cửa lớp, thật phiền phức !
Việt thầm trách mình tại sao không đi muộn thêm chút nữa để không phải gặp con bé này. Thằng Kiên “vứt” ngồi cạnh nó trên lớp lúc nào cũng bảo con gái là chúa rắc rối và khuyên nó đừng dính vào. Có lẽ nó nói đúng! Việt quay ra nhìn trộm con bé, rồi nhìn quyển vở của con bé đặt trên bàn. Thì ra con bé này tên Linh học Thăng Long. Bỗng con bé quay sang hỏi nó:
- Thầy này dạy có hay không bạn?
Việt đã bao giờ ngồi học quá 20 phút một buổi học đâu mà biết thầy dạy hay dở thế nào, nó đáp bừa:
- Ờ, cũng được.
Cả buổi học nó chỉ biết cắm đầu chép bài mà chẳng hiểu thầy giảng gì. Nào là hàm số đồng biến nghịch biến, bảng biến thiên với những mũi tên lên xuống khiến nó hoa cả mắt, Đã thế thỉnh thoảng cái Linh chép bài không kịp lại quay sang nhìn vở nó khiến nó càng phải cố gắng chép bài cẩn thận hơn.
Hai giờ đồng hồ nặng nề trôi qua, nó vừa thu dọn sách vở vừa nghĩ lí do để giải thích với các chiến hữu đang chờ ở hàng chú Béo. “Mình sẽ bảo là có việc bận đột xuất nên ra muộn, không biết bọn nó có tin không?” Việt thở phào, đứng dậy định đi ra ngoài thì thấy Linh đang loay hoay lật hết quyển vở này đến quyển vở khác, nhòm cả xuống gầm bàn> Bỗng Linh ngẩng lên nhìn nó:
- Tớ bị mất chìa khóa xe rôi, tìm giúp tớ với.
Một giây ngần ngừ, nhưng rõ ràng nó chẳng có sự lựa chọn nào khác. Hai đứa tìm một hồi lâu mà chẳng thấy, Linh bèn nhờ nó cuối giờ đèo về nhà lấy chìa khóa xe sơ-cua. Một lần nữa nó không thể từ chối. Sau khi lấy được xe Linh mời nó đi ăn kem gọi là để cảm ơn. Việt gật nhưng trong bụng nghĩ thầm” kể ra thì con bé này cũng biết điều, nhưng nếu nó mời mình đi chơi điện tử thì tốt biết mấy”. Đó là lần đầu tiên nó đi ăn kem cùng một đứa con gái.

Buổi học sau, Việt cố tình đến muộn 10 phút, nó thừa biết rằng chỉ cần đến đúng giờ thôi là lớp đã chật ních rồi nữa là muộn, và nó sẽ ung dung ngồi ở vị trí “xấu nhất”, xa bảng, xa loa nhưng ….sát cửa.
Nhưng mọi việc chẳng như tính toán của nó. Vừa vào lớp mắt còn đảo như rang lạc để tìm hàng ghế cuối thì Linh đã vẫy nó rối rít: “Ê! Chỗ của cậu đây cơ mà!” Mặt Việt nghệt ra. Lại 1s lưỡng lự nữa. Nó lê từng bước vào chỗ, mặt khó đăm đăm, trong khi Linh tươi tỉnh, giọng dễ thương đến mức Việt tự thấy nổi cạu với con bé là điều mất lịch sự nhất trên đời.(Hji, đến đoạn hay rồi  )
- Lớp này đông thật, tớ phải đến sớm để dữ chỗ đấy!
- Ừ - Việt làu bàu, cố làm ra vẻ bình thường, nhưng trong đầu lại nghĩ:”Thế là đi toi mất nữa buổi chiến Game của mình, con bé này, ai khiến nó giữ chỗ cho mình chứ!”
Vừa đến giờ giải lao, chưa kịp lao ra khỏi chỗ, nó đã bị Linh túm lại nhờ giảng “mấy chỗ thầy cho chép mà tớ chẳng hiểu gì cả”. Ơn trời, đó toàn là những phần tương đối đơn giản, nên nó trả lời ngon. Việt cảm thấy hơi mất thì giờ với “con bé” này nhưng nó cũng không khỏi cảm thấy khoan khoái vì từ trước tới nay chỉ có nó là đi hỏi bài người khác, mấy khi nó đóng vai quân sư thế này(đã thiệt!).Linh còn tí toét bảo nó trước khi phóng đi:”Cậu chép bài cẩn thận thật! Từ nay nếu không hiểu cái gì ở lớp chính khóa của tớ, tớ sẽ mang hỏi cậu, bù lại tớ sẽ đến sớm giữ chỗ cho cậu nhé!”
Việt đứng như trời trồng, nó thật sự bất ngờ, tự nhiên lại có người nhờ nó – một thằng học rất vớ vỉn – kèm cặp, đúng là chuyện ngược đời. Nhưng nó không đủ can đảm để thú nhận với Linh. Việt đành phải dành nhiều thời gian hơn vào môn Toán để chẳng may Linh hỏi nó còn biết trả lời

Đều đặn một tuần 3 buổi hai đứa gặp nhau ở lớp học thêm. Chẳng thân hơn là mấy vì ngoài việc hỏi bài “con bé” chẳng làm phiền gì nó thêm, càng không hề có ý “đò đưa” nó như ông bạn vàng- Kiên “vứt”- đã “tiên đoán” sau khi nghe nó kể về “con bé”. Túm lại là, nếu có sự làm phiền nào đó thì “sự làm phiền” đó làm cho Việt hoàn toàn dễ chịu, thoải mái với 3 buổi, mỗi buổi 2 tiếng đồng hồ ở lớp Toán. Ít nhất nó thấy mớ kiến thức nó chịu khó “nạp” bổ sung những tối thức đến 1-2h sang để yên tâm giải đáp cho Linh cũng không bị hoài công. Khỏi phải nói, “con bé” tin tưởng Việt đến mức nào.
Một lần đang giờ giải lao, đang hỏi Việt một bài toán “khó”, Linh đột nhiên thắc mắc:
- Cậu có chơi điên tử bao giờ không?Có thấy hấp dẫn không?
- Nói chung là hay – Việt đáp dè chừng. Nó không hiểu tại sao Linh lại hỏi thế.
- Tớ cũng nghĩ là hay vì em tớ mê chơi điện tử lắm, năm nay nó học lớp 9 sắp thi tốt nghiệp tới nơi rồi mà chẳng chịu học, suốt ngày chỉ chơi điện tử thôi. Bố mẹ tớ bảo nó không được cáu lây sang cả tớ. Có lúc tớ chẳng muốn về nhà nhìn nó nữa…
- Linh cứ yên tâm đi, rồi nó nhận ra lúc nào thì chơi điện tử được lúc nào thì cần cố gắng hết sức để học – Việt chỉ còn biết an ủi Linh như vậy.
- Thật không hả cậu? – Mắt Linh vừa buồn là thế, đột nhiên long lanh lạ - Tớ cũng hy vọng thế.

Kể từ hôm ấy, Việt thực sự lao vào học như trâu. Bố mẹ nó kinh ngạc khi thấy đêm nào đèn phòng ông con cũng sang đèn. Sau mấy lần bất thình lình kiểm tra, thấy nó đang cắm đầu cắm cổ làm bài, bố mẹ nó mới yên tâm đi ngủ nhưng nỗi kinh ngạc vẫn còn nguyên(đoạn này hay ghê!).
Bọn bạn cùng lớp cũng “choáng” vì đề nghị chuyển lên bàn đầu ngồi của nó. Lớp trưởng cũng thở phào:”bất kể là vì lý do gì đi nữa, ông tướng không bùng học là “hạ thần” mừng rồi.Hì hì! ”.
Ngạc nhiên hơn cả là các “chiến hữu” ở hàng chú Béo. Cả “đội” chịu, không ai hiểu vì sao nó “cai” được game. Tra vấn nó chẳng được, chửi nó thì nó càng lặn mất tiêu. Sau này, tên Việt thỉnh thoảng được nhắc lại trong dân ngiền game như một “anh hùng” một thời lừng danh với nickname “mettamdaica” đã rửa tay gác kiếm vì một lý do mờ ám…( Cái này chỉ có chúng ta biết, hìhì!)
Sáng nay đến lớp, thằng Kiên “vứt” tự nhiên cho nó 2 vé xem phim, bảo có việc nên không đi được. Tự nhiên nó nghĩ ngay đến Linh. Việt định chiều nay đi học thêm về sẽ rủ Linh đi xem. Cả buổi học hôm đó nó học không vào, trong đầu nghĩ đủ mọi lý do để mời Linh. Giả sử gặp một bài toán khó thì còn có cách giải, còn hỏi bạn bè được, gặp trò chơi điện tử khó đến mấy nó chỉ chơi vài lần là quen. Việc này thì quả thật là khó, từ trước đến nay toàn Linh chủ động rủ nó, còn nó thì đến bạn gái trong lớp cũng chẳng mấy khi nói chuyện nữa là mời đi xem phim. Cuối buổi học nó thu hết can đảm nói:
- Bây giờ Linh có rỗi không? Tớ có 2 vé xem phim ở rạp tháng Tám….
Việt chưa kịp nói hết câu thì Linh đã reo lên:
- Xem phim à? Hay quá! Học mãi rồi, xả hơi một tẹo!

…………………..

Đi xem phim xong, nó còn rủ Linh đi ăn kem, rồi đưa Linh về tận nhà. Trước khi vào nhà, chơt Linh dúi vào tay nó một lá thư và dặn về nhà hãy đọc. Việt cầm thư mà đầu rối tung lên. Thế là thế nào? Nó phi như bay về nhà chui tọt vào phòng, run run mở thư ra:

Gửi “mettamdaica”!
Chắc Việt ngạc nhiên lắm khi tớ biết nickname trong Võ lâm truyền kì của Việt.(tớ còn biết Việt chơi Gunbound chưa khi nào bị lag mạng, chơi MU Online thì lever cao ngất ngưởng). Chú Béo, chủ cửa hàng vi tính Bách Khoa thì Việt chẳng lạ gì, nhưng chắc Việt không thể ngờ rằng tớ là gia sư dạy văn cho con gái chú Béo. Thỉnh thoảng tớ có ra cửa hàng nên tớ biết Việt. Từ hồi lớp 10 ngày nào Việt cũng ra chơi điện tử đều đặn như thời khóa biểu và chỉ ngồi đúng máy 10 ở dãy trong cùng. Có lần nói chuyện chú Béo bảo:”may mà chusinh hai đứa con gái, không thì lớn lên đứa nào cũng chúi đầu vào game như bọn vô tích sự này hết”. Chú Béo còn nói những đứa như thế thì mai sau chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhưng tớ thì không tin, ít ra là trong trường hợp của Việt. Chỉ là cậu đặt sự thong minh chưa đúng chỗ mà thôi. Tớ đã đánh cược với chú Béo là năm nay Việt sẽ đỗ đại học.
Việt còn nhớ hôm đầu tiên tớ gặp Việt không? Hôm đó trong lúc mọi người tranh nhau mua thẻ ở lớp học thêm, tớ “tình cờ” đứng cạnh Việt và nhờ Việt mua thẻ hộ, nhờ thế mà tớ được ngồi cạnh Việt. Việt có tin là chìa khóa xe bị mất hôm đó bây giờ vẫn còn kẹp trong quyển nhật kí của tớ không? Mà tớ cũng chẳng có đứa em mê điện tử nào đâu, tất cả đều do tớ đạo diễn đấy.( Nếu có thật thì tớ đã quất cho nó quắn đít rồi, hihi)
Tuần sau, tớ sẽ không đi học ở lớp học thêm Toán cùng Việt nữa, vì thực ra tớ thi khối C chứ không phải khối A. Việt cũng đừng đến nhà, tới hàng điện tử hay gọi điện cho tớ nữa, bao giờ có kết quả thi đại học hãy tìm tớ, tớ tin là Việt sẽ không để tớ thua cuộc.!!!

Chỉ có mấy phút mà Việt đi hết từ tâm trạng này đến tâm trạng khác. Nó mở cửa đi ra ban công. Việt chợt nhìn thấy mấy cây cảnh trong chậu chết khô từ bao giờ. Giá như nó chịu bỏ chút thời gian để tưới thì có khi chúng đã ra hoa rồi. Có lẽ chúng không được may mắn như nó….

Anh Việt -- Hoa học trò

Nhật ký một ngày của bn

Bad day
2h sáng.Vo ve vo ve. Cái lỗ thủng trên màn to = nắm tay, muỗi vào thả giàn, gét mấy con muỗi đ** tả được, hôm nay mới tả được. Cố gắng bắt 1 con to nhất, ru ngủ cho nó, rồi ngồi kêu vo ve bên tai. Con muỗi mắt thâm quầng, lảo đảo bay đi…

4h sáng. Tén ten tẻn tèn ten.Có tin nhắn. Giật mình thức giấc. “…tắt đèn sớm, nhớ uống thuốc ngủ nhé…”. Được quan tâm hạnh phúc đến phọt nước mắt…

7h, quáng quàng dậy, hôm nay phỏng vấn ở công ty mới, lần mần nghĩ đến đợt thử việc trước ở Mai Linh, trong giấy báo trúng tuyển có ghi “Chỉ đeo cà vạt xanh”, thế mà lúc đến thấy chúng nó còn mặc cả quần áo. Bị đuổi trong nhõn 1 ngày, nghĩ đến mà rùng cả mình…

8h, hối hả đến nơi, rồi cũng đợi được đến lúc vào phỏng vấn, thằng già nhăn nhở hỏi ” Quan hệ với đồng nghiệp ?”, lạnh lùng trả lời :” Tuần 2 lần, tuần khỏe có khi 3 lần”, thằng già trợn mắt, chắc nó tiếc cái tuổi thanh xuân.

10h, đọc báo, ” Chen lấn lên xe, 2 thanh niên tử nạn “, nhìn kĩ lại thì đúng cái bến xe buýt hôm qua mình đi, đúng số hiệu xe ấy, đúng 2 cái đứa bị mình ủn xuống lúc xe sau trờ tới, thật trùng hợp…

12h trưa, cơm. Sao bây giờ cái j cũng có chất bảo quản, lẳng lặng gọi về cho bu xin ít rau củ cải thiện :” bu nhớ gửi cho con cái loại toàn phân tươi í nhé, ăn phân hóa học sợ lắm…” bu già ậm ờ, không biết có nghe rõ không, thương bu già thắt ruột.

2h chiều, đi họp phụ huynh cho thằng cháu, nghe bác hội trưởng phăm phăm phát biểu :” tôi đánh giá lớp ta, các cháu trai ai cũng có tinh, ấy là cái tinh thần học tập…” , tỉnh dậy nước dãi vòng quanh mép, lớp chỉ còn lác đác vài người…

5h, tắc đường, nan hoa cắm đầy vành, đầu lênh láng tóc. Đứng im hít khói xe nhám phổi, lắp cánh bay thì sợ quýnh dây điện chết còn đau đớn gấp bội. Cam chịu cam chịu…

8h, trà đá, thấy 1 thằng choai choai đi xe wave tàu, giật túi của chị lao công rồi phóng vèo qua chỗ mình, tiện cốc trà đá tạt thẳng vào mặt nó. Thằng choai choai cắm đầu vào cột điện, mình đứng dậy bỏ đi, phần vì ngại lên báo, phần vì cảm thấy trên đời còn nhiều việc anh hùng hơn thế. Lúc sau chạy ra xem, vẫn thấy chị lao công đứng bải lải :” thằng khốn nạn nào tạt nước vào mắt con bà….”

10h, giặt quần áo. Nhớ hồi xưa ba hay nói, nếu con chăm chỉ, con sẽ có tất cả. Đúng là sau này có thật, 2 đôi tất, 1 đôi là tất Cả, to hơn, đôi bé gọi là tất Thứ, để đi luân phiên trong 6 cái mùa đông.

11h, xem tivi, chẳng hiểu chương trình nói về cái j, chỉ biết mang máng anh Vương nào đấy làm mất nỏ thần của cơ quan, không báo công an, cũng không kêu tài vụ xuất tiền mua đền cái khác, lẳng lặng bỏ trốn cùng con gái. Trộm nghĩ về cái tính vô trách nhiệm của người Việt..

Lại đêm,đồng hồ hỏng không biết giờ giấc thế nào, ném cái dép sang mái nhà hàng xóm, ồn ào, nghe loáng thoáng “…1h rồi mà đéo cho người ta ngủ à..”, chỉnh lại đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không hay…

- St - blogtruyen.com

Thursday 20 May 2010

Video Britain's got Talent



paul burling
:




swedich remix :




Tobias mead :




Janey Cutler

Hịch games thủ Online

Ta thường nghe: Bill Gate bỏ học vào ở gara ôtô, mà lập nên Microsoft; Steve Jobs lật lại lộ trình điều hành “Quả táo”, tạo thành cơn sốt iPod Iphone. Douglas Engelbart mỏi tay, làm nên “con chuột”; Shigeru Miyamoto mê chơi, vẽ ra “chàng thợ sửa ống nước”. Steve Colley, một lập trình viên trẻ tuổi, thiết lập Maze War mà khai sinh GO thế giới; Gabe Newell, một gã sinh viên béo quay, bị đuổi học khỏi Havard mới viết thành cuộc chiến Half-Life.

Trên toàn cầu, xét ra các bậc danh nhân sáng tạo, biết đam mê tìm ra cái mới như thế, thật sự rất nhiều. Ví thử họ khư khư thói an phận thủ thường, ôm giữ “khuôn vàng thước ngọc”, thì cũng đến chết phí hoài ở nơi xó cửa, sao có thể lưu danh trong nền công nghệ, cùng trời đất muôn đời bất hủ được ?

Các ngươi vốn dòng đam mê cày cuốc, không hiểu lý sự, nghe những chuyện ấy, hẳn nhiên nửa tin nửa ngờ. Thôi, việc năm châu bốn bể xa xôi hẵng tạm không bàn, nay ta lấy ngay chuyện GO Việt Nam mà nói.

Lê Hồng Minh là người thế nào? Giám đốc kinh doanh đầu tiên của ông ta là Vũ Việt Sơn lại là người thế nào? Vậy mà đem một Kiếm hiệp tình duyên quặt quẹo đất Tàu, về bôi tác nên Võ lâm truyền kỳ, cung cấp dịch vụ game có bản quyền thu phí đầu tiên, làm đảo lộn thế giới online Việt còn chập chững với MU, khiến hàng ngàn game thủ đến nay còn cần mẫn đăm chiêu trong đó ! Ông Trần Phương Huy là người thế nào? Các cộng sự VTC Game của ông lại là những người thế nào? Vậy mà đương lúc gamer còn say sưa ruổi ngựa hành hiệp dã tẩu, lại dám đưa ra trò chơi nhảy nhót, tạo nên cơn sốt Miss Audition chỉ trong vòng 1 năm, khiến cho lực lượng game casual Việt đến nay chẳng thua gì đội quân hiệp khách online !

Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời công nghệ, lớn lên gặp buổi online. Lén nhìn bọn đua xe ẩu tả nghênh ngang ngoài đường, lũ đú đởn nhảy nhót chốn vũ trường mà thác loạn điên cuồng, dân mê bay chìm đắm cõi phù dung mà coi nhẹ sinh mạng. Lắm kẻ ỷ mệnh thế COCC xài tiền bạc vô độ cho thỏa lòng tham khôn cùng; khoác hiệu dân chơi sành điệu chìm đắm trong tửu sắc đê mê rồi phí tuổi xuân có hạn. Họ tự đem cổ tròng vào thòng lọng, tránh sao khỏi tai họa về sau.

Ta thường tới bữa Tru Tiên, nửa đêm Đột Kích, chuột xoay Chiến quốc, phím cắt Anh Hùng; chỉ giận khó bề xả thịt VinaGame, lột da Asiasoft, ăn gan Quang Minh DEC, uống máu VTC Zone; dẫu trăm acc ta rải đầy các chợ, nghìn acc ta chết oan lock nghiệt, cũng nguyện không dừng.

Các ngươi ở lâu trong môi trường GO, thứ hạng đều tỏ tường. Không có thẻ thì cày ra áo; không có gold thì train ra gươm. Level thấp thì kêu giúp kéo; lượm rác ít thì khóc xin tiền. Di chuyển thì qua dịch trạm; hồi tống đã có thổ phù. Săn boss thì cùng nhau sống chết; nhặt item thì cùng nhau vui cười. So với Bill Gate nuôi quân kỹ thuật, Lê Hồng Minh chiêu nạp GM, nào có kém gì ?

Nay các ngươi ngồi chơi game free mà không biết lo; thân chịu đè nén mà không biết thẹn; làm kẻ anh hùng chịu luật 5 giờ mà không biết tức; nghe báo chí viết bừa về nạn nghiện game mà không biết căm. Có kẻ lấy trò chát chít làm vui; có kẻ lấy việc auto làm thích. Có kẻ chăm lo cày cuốc để trả net qua ngày; có kẻ hiếu sát PK để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ hiếu thắng ganh đua mà vung tiền quá lố; có kẻ ham đồ vật ảo mà hack acc người ta. Có kẻ thích level cao; có kẻ mê chửi tục.

Nếu bất chợt một ngày server đóng cửa, nhà quản lý khóa giờ, thì mẹo auto không đủ kiếm ra tín hiệu Internet; trò hack boot không thể duy trì dịch vụ online. Acc nhiều không thay được xác thân tàn tã; item lắm không ích gì sự học tập dở dang. Tiền ảo muôn vàn không mua được thời gian đã mất; đẳng cấp thật cao không thế được sức khỏe tiêu hao. Sở thích đam mê không làm người ta hiểu hết; to mồm khóc lóc không giúp người ta lắng nghe. Lúc bấy giờ tất cả chúng ta đều phải off game, đau xót biết chừng nào!

Chẳng những acc của ta không còn, mà niềm vui các ngươi cũng mất. Chẳng những item của ta bị xóa, mà vợ ảo của các ngươi cũng bỏ đi. Chẳng những bang phái đệ huynh ta tan đàn sẻ nghé, mà tình cảm thống khoái của các ngươi cũng bị kẻ khác dèm pha. Chẳng những thân ta vì game mà uẩn ức trong tâm, mà các ngươi cũng không khỏi mang danh là đồ sa đà nghiện ngập. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn online thỏa thích, phỏng có được chăng ?

Nay ta bảo thật các ngươi, nên lấy tâm niệm “đưa niềm vui cuộc sống thật vào game, đừng để đẳng cấp game ảo che mờ cuộc sống” làm câu điều độ; chọn thái độ “chơi game cùng bạn bè, không để máy tính chơi game” làm nỗi răn đe. Phải tự giác tiết giảm say mê, chấn chỉnh lịch biểu bản thân, xây dựng quan hệ cộng đồng. Dùng game làm đầu mối giao lưu thân hữu, giải pháp kết nối anh em, khiến mỗi người đều thân ái hết lòng; lấy game làm phương tiện phấn đấu, động cơ tìm hiểu công nghệ, học tập chí hướng kẻ tài danh khiến mỗi người đều tự giác trách nhiệm. Hãy nhìn xa trông rộng, đón trước liệu sau; kẻ có tài hacker sao không vận nghiệm tương lai tham gia game trường sản xuất; người có lực đầu tư mua tài sản ảo lấy danh sao không tài trợ những chương trình phô trương uy thế GO ?

Không thỏa hiệp mấy nhà phát hành bừa bãi, giữa chợ quăng con; trò trước chưa xong, game sau đã có; tổ chức lắm vụ nhiễu nhương, kêu gào tranh đua cày cuốc; event “hút máu”, đại sứ “scandal”; ngoài mặt chối từ tài sản ảo, sau lưng bày đấu giá item; phía trên luồn lách thông tư 60, bên dưới phó mặc điều 5 khoản 6; miệng phàn nàn game thủ “trâu vàng”, tay sấp ngửa chiêu bài nạp thẻ. Không chấp nhận tư duy chơi game lạc hậu, tụt dốc ca tụng 2D; tích hợp auto bên trong, phô trương hào nhoáng vẻ ngoài; beta không reset, open chẳng kiểm tra; server cứ mập mờ mở ra, dịch vụ lại âm thầm chết yểu.

Mạnh dạn đối thoại những tư duy dự thảo, ngồi salon nói chuyện vỉa hè; chưa ăn ớt phán chuyện cay, không đi đêm ngồi vẽ quỷ; mắt nhắm không nhìn nghìn điều tích cực, trí mờ chỉ biết mấy sự tồi tàn; chẳng hướng đến tầm công nghệ trăm năm, quanh quẩn gói mình ngang vai thập kỷ. Đánh đồng chơi game với xì-ke ma túy, sao không nhìn lịch sử nền công nghiệp đá banh. Muốn tuổi thơ chăm chỉ học hành, nhưng chỉ biết hăm he ngăn cấm. Sự trách nhiệm đổ qua đổ lại, không kẻ đứng ra; những thiệt thòi thời đại gây ra, chẳng người đón nhận. Phụ huynh – nhà trường – xã hội, khéo gầm gào con trẻ sự bê tha; danh quyền – chức tước – đô la, giỏi đua tranh người lớn há thật thà !

Cầm như được như vậy, chẳng những niềm vui của ta mãi mãi vững bền mà ý tiêu khiển các ngươi cũng suốt đời tận hưởng. Chẳng những chúng ta kết đoàn thân thiện, mà nhà phát hành cũng rõ cách tham gia. Chẳng những nền công nghiệp game Việt vươn dậy ngàn xa, nhà quản lý cũng được hàng triệu người ca tụng. Chẳng những thân ta không hàm oan bia mồm “con nghiện”, mà mỗi gia đình cũng tự biết tu chỉnh hành xử tạo tiếng thơm. Chẳng những giới game thủ chúng ta có hướng vươn lên, mà trật tự xã hội cũng lấy đà thong dong kiến thiết. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn online thỏa thích, phỏng có được không ?

Nay ta nghe nhà quản lý đang chọn lọc ý kiến muôn người hợp thành một dự thảo, gọi là quy chế quản lý game online. Nếu các ngươi biết góp sức cải tiến dự thảo này, hợp tình thấu lý, đúng lẽ thuận tâm, thì cơ may chúng ta được người đời công nhận; nhược bằng khinh bỏ dự thảo này, rắp răm bày trò đối phó về sau, thì trọn đời chúng ta đành mang tiếng nhục “lũ nghiện game”.

Vì sao vậy ? Game online với chúng ta là thú tiêu khiển hợp thời đáng mặt, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo phòng nguy, lại không biết nhìn nhận hành vi chính mình, chẳng khác nào tự vạch áo phơi lưng chịu quăng gạch đá, vác mặt cho người ta trát trấu bôi tro. Nếu vậy rồi đây, lỡ luật có sơ hở ban ra, tất thảy cực khổ muôn bề, há ta và các ngươi còn mặt mũi nào đứng trong game mà hô hét nữa ?

Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.

- St - blogtruyen.com